Truông Bồn (Đô Lương, Nghệ An) tháng 7 đón một lượng lớn khách thập phương về dâng hương miền Trung như đổ lửa. Toàn bộ khuôn viên có diện tích hàng chục mẫu, nhưng những hàng cây mới chưa kịp tỏa bóng mát. Bất chấp nhiệt độ cao tỏa ra từ nền bê tông, khách vẫn kiên nhẫn ngồi trong nhà, chờ đăng ký làm lễ.

6h sáng, hài cốt Truông Bồn, khu mộ tập thể của 13 thanh niên xung phong trong lăng vẫn chưa hề biến mất. Dưới mái nhà khang trang chỉ vài chục mét vuông, đoàn đứng lặng lẽ quanh lăng. Hẳn một số bạn không còn lạ lẫm với huyền thoại Truông Bồn thời chống Mỹ, nhưng nhiều bạn trẻ chỉ tìm hiểu về địa danh này qua sử sách.

Thanh niên xung phong trở về từ chiến trường xưa. -Nguyễn Thị Quỳnh Nga, Đội trưởng Đội Thuyết minh Di tích Văn hóa Truông Bồn, nhanh chóng thu hút sự chú ý của du khách với giọng nói nhẹ nhàng, nhiệt tình và đậm chất Nghệ. Khi yêu cầu mọi người giữ điện thoại rung, cô nhẹ nhàng chỉ vào trung tâm, nơi có một ngôi mộ lớn được bao phủ bởi đá đen, và nhớ lại câu chuyện của 14 thanh niên xung phong. Cách đây nhiều năm.

Lúc đó, các anh chị em của tôi ở độ tuổi hai mươi và sống một cuộc sống năng động. Hầu hết trong số họ đã hoàn thành bài tập về nhà và sắp bị đuổi việc, một số quyết định đi học, một số vẫn dự định kết hôn … Nhưng dự định và ước mơ của họ đã dừng lại trước trận bom. Ngày 31-10-1968, chỉ 18 giờ sau khi máy bay Mỹ ngừng ném bom miền Bắc, chúng tấn công dữ dội. 13 người lính của tiểu đoàn hai bất ngờ ngã xuống, chỉ còn một người sống sót.

“Em muốn đi học, chỉ ngày mai thôi”, “Em không lấy chồng, anh sẽ ở với chị em”, hồn nhiên, đó chỉ là giấc mơ được kể qua giọng kể trầm ấm của người kể chuyện trước khi chiến sĩ Truông Bồn hy sinh. Có những giọt nước mắt trong mắt cô ấy.

Cô En Kui giải thích về ngôi mộ của 13 người lính. Ảnh: Vy An

Khi bảy người lên giường nhưng chưa kịp hoàn hồn thì tình hình càng đau đớn hơn. Rồi đan xen những giọt nước mắt đau thương, mọi người cùng đồng đội chia anh em thành 7 phần, xây mộ tập thể nơi anh em hy sinh, bom đạn chôn vùi cả đồng đội chiến đấu. Ngôi mộ mang tên 13 ngôi mộ của các chiến sĩ trẻ thuộc Đại đội 317 Quân tình nguyện. Trong không gian im lặng, chỉ có một giọng nói vang lên, mọi thứ đều bị nuốt chửng từng lớp, từng lời chiến tranh bị nuốt chửng. Trước đây, bà Nga cho biết, ngày thường Truông Bồn đón khoảng 1.000 khách đến dâng hương, nhưng trong Tháng tạ thế này, lượng khách tăng gấp đôi buộc đội phải làm việc liên tục từ 6h sáng. Đã gần 7 giờ tối rồi, huống chi là nhóm nhỏ hoặc gia đình. Khi ngày càng về khuya, câu chuyện với cô liên tục bị gián đoạn. Bà Nga cho biết, những năm tháng làm nghề này, mỗi đoàn khách đến thăm là một kỷ niệm. Nhưng có lẽ, điều đáng nhớ nhất đối với chị là hình ảnh những thanh niên xung phong đến thăm đồng đội cũ. Cô ấy là một người mới vào thời điểm đó.

“Bác đã gần 70 tuổi nhưng đạp xe gần 60 cây số mới đến được khu di tích, lúc đó bác đón đoàn và thuyết minh cho du khách một mình, bác nhớ đứng trong góc lặng lẽ quan sát. Đặt màu áo vàng tình nguyện cũ lên vai anh là khăn lau mồ hôi Em nói lần nào anh cũng khóc nhưng em chỉ đứng trong góc bấu víu vào đầu xe đạp cũ. ”, Chị Nga nhớ lại.

Chân dung 14 chiến sĩ thuộc Tiểu đoàn 2 Đại đội 317 Trọng Bổn. Nhiếp ảnh: Vy An

Sau khi nghe giải thích về sự ra đi của nhóm, cô đến gần chú của mình. Và hỏi. “Bà ấy bảo nhớ đồng đội, thương tích ngày nào cũng đau. Vì thế, hễ muốn vào đây là có thể thắp hương cho xoa dịu mọi chuyện, muốn dọn dẹp sạch sẽ cho ngôi mộ và dì thì ngồi bên mộ.” Kể lại chuyện cho các cô chú, nhớ lại những cảnh tượng ấy, chị Enga cho biết đến nay, cảm xúc của chị vẫn ngập tràn như xưa

“Đôi bàn tay gầy guộc của chị thoăn thoắt lướt trên nấm mồ Cô ấy cười với tôi và nói: Khi đặt hoa lên mộ, hãy lau nhẹ cho con gái tôi! Để các cô chú ngủ ngon. Sau khi ra khỏi lăng, anh đứng trước lăng, nghiêm trang đưa tay lên trán chào đồng đội: “Tôi về đây! “.

Câu chuyện của người kể trước khi hy sinh của chiến sĩ Truông Bồn: –Trông Bồn ở đường 15A, xã Mỹ Sơn, huyện Đô Lương, Nông NghiệpCuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước là đầu mối giao thông trọng yếu có thể vận chuyển quân lương, đạn dược từ miền bắc chi viện cho chiến trường miền nam. Hậu quả là trong thời gian ngắn, hàng chục nghìn quả bom và hàng nghìn quả rocket đã dội xuống trục đường chính, giết chết hơn 1.200 binh sĩ.

Sáng 31/10/1968, máy bay Mỹ ném hơn 200 quả bom xuống Đội Thanh niên xung phong Nghệ An thuộc Đại đội 317. Chúng đang san lấp hố bom. 13/14 chiến sĩ của đại đội 317 hy sinh. Người duy nhất còn sống là bà Trần Thị Thông, 70 tuổi, nữ trưởng khoa.