Kate M. (Kate M.) là một blogger du lịch 31 tuổi đến từ Boston, Mỹ. Kate từ chức năm 2010 và đi du lịch Đông Nam Á trong 6 tháng, kể từ đó, cô đã đi hơn 60 quốc gia và khu vực trong 4,5 năm. Vào tháng 2 năm 2011, Kate bắt đầu chuyến đi đến Việt Nam sau khi khám phá Lào và Thái Lan. Đây là chia sẻ của cô ấy.

Cách khám phá thế giới của Kate. Ảnh: Adventure Kate .

Việt Nam là một trong những quốc gia bắt buộc du khách phải xin visa trước khi nhập cảnh, bạn sẽ không được cấp visa tại cửa khẩu quốc gia. Tôi đặt dịch vụ xin visa Việt Nam thông qua một công ty du lịch ở Vang Vieng, tỉnh Viêng Chăn, Lào. Họ sẽ đến Đại sứ quán Việt Nam tại Vientiane để xin visa trị giá 50 đô la Mỹ (hơn 1 triệu đồng). Khi tôi nhận được hộ chiếu của mình, tôi đã bị sốc khi thấy rằng thị thực của tôi đã được gia hạn thành ngày 16 tháng 2 năm 1900 – ngày nhập cảnh là chính xác, nhưng ngày cấp thị thực của Kate được ấn định vào ngày 16 tháng 2. / 1900. Đây là lỗi của Đại sứ quán Việt Nam tại Viêng Chăn. Tôi nghĩ rằng bộ phận an ninh biên giới sẽ hiểu điều này và cho tôi vào.

Nhưng tôi đã nhầm

Đi xe buýt từ Vang Vieng đến Hà Nội là 30 giờ. Dù đã đọc nhiều bài báo của các đàn anh đi xe Lào – Việt nhưng tôi vẫn quyết định không đặt vé để khỏi tốn kém. Xe buýt đã trễ một giờ ba mươi phút, và hành khách phải chờ đợi dưới cái nắng như thiêu đốt. Khi xe bắt đầu lăn bánh, hành trình vui nhộn, khi mọi người đang say giấc nồng hay hàng loạt video clip Việt Nam được phát liên tục.

Sau 12 giờ, họ đến cửa khẩu Lào-Việt. Sau khi tận hưởng ánh nắng ấm áp trong ba tháng, tôi cảm thấy không khí lạnh đầu tiên trong trận mưa như trút. Hành khách trên xe đến đồn biên phòng xuất trình hộ chiếu. Đến lượt tôi, hải quan Lào nói rằng visa không hợp lệ và tôi phải quay lại Viêng Chăn. Dù tôi đã giải thích nhưng họ chỉ đồng ý cho tôi sử dụng qua cửa khẩu Việt Nam.

Tôi băng qua lớp sương mù dày đặc và đi thẳng đến cửa khẩu Việt Nam cách đó 500 mét. Tôi luống cuống giới thiệu hoàn cảnh của mình với Bộ đội Biên phòng thì họ chỉ nhìn vào hộ chiếu của tôi rồi cười, quay lưng đi giữa văn phòng không nói tiếng nào.

— Cảm thấy bị tra tấn về tinh thần, tôi van xin, cầu xin, khóc lóc trên cổng thông tin. Khi những người lính biên phòng quay trở lại, họ viết một tờ giấy nhắn có nội dung: “If you want to pay a new visa fee, it is 25USD. Or return to Vientiane.” (Trả 25 đô la để lấy visa mới. Hoặc quay lại Vientiane.)

Tôi lấy 25 đô la và đưa nó cho anh ta. Trong vòng 30 phút, tôi nhận được visa mới có đóng dấu xác nhận nhập cảnh Việt Nam. Tôi thích thú đến mức suýt hôn anh biên phòng.

Cầm trên tay tấm visa và hộ chiếu hợp lệ, tôi chợt nhớ ra cửa khẩu Lào chưa đóng dấu. Không còn đủ thời gian, tôi vội vã lên xe về Hà Nội.

Trong vụ việc nhàm chán này, tôi rút ra một kinh nghiệm xương máu: “–Nếu visa của bạn bị sai, bạn hãy giải quyết. Trước khi đi, bạn hãy kiểm tra thật kỹ để đảm bảo rằng những lỗi nhỏ nhất như lỗi chính tả hay Ngày tháng khó hiểu. Quá trình xin visa có thể mất một ngày để tiếp tục, nhưng bạn sẽ đảm bảo rằng thông tin của bạn là chính xác. -Xem thêm: “Yêu và ghét cùng tồn tại” trong mắt du khách phương Tây ở Việt Nam – –Pham Huyen