Khi mới tiếp xúc với đồng tiền mới, nhận thấy mức chênh lệch tỷ giá, mệnh giá tiền tệ ở Việt Nam rất lớn, nhiều khách hàng phương Tây đã vấp phải những tình huống thú vị, hấp dẫn. Một trong những khoảnh khắc buổi sáng đó đã xảy ra cách đây 5 năm. Tôi là hướng dẫn viên, khi mới vào khách sạn đón khách ở Hạ Long (tỉnh Quảng Ninh) thì xảy ra cự cãi giữa một khách nam và lễ tân trong đoàn. Để thanh toán dịch vụ giặt là và nước giải khát 360.000 đồng, khách hàng rút 2 hóa đơn 200.000 đồng. Nếu hai ý kiến ​​trên không phải là … tiền địa ngục thì khỏi nói. Nhân viên lễ tân cố gắng giải thích nhưng khách hàng luôn không chịu nghe.

Tôi phải can thiệp để xóa bỏ hiểu lầm giữa khách và lễ tân. Hóa ra hôm trước khách của tôi phải có tự do. Vị khách nói trên cùng vợ chủ động đi taxi đến một quán ăn ở Hồ Tây (Hà Nội). Chiều taxi trả lại 50.000 đồng, họ trả 500.000 đồng tiền giấy, tài xế trả lại hai tờ tiền âm phủ 200.000 đồng và 50.000 đồng tiền thật. Cặp đôi người Bỉ bất ngờ quay lại trước khi tài xế taxi kịp nhận ra. Họ không nhớ công ty hoặc số taxi.

Chuyện này không xảy ra với khách của tôi, và các đồng nghiệp cũng đã chia sẻ nhiều trường hợp khách hàng quốc tế tương tự, những trường hợp này là trái đắng của nhiều tài xế taxi ở Việt Nam. Kể từ đó, tôi luôn tin rằng những đánh giá tiêu cực là một phần quan trọng trong chuyến đi tham quan của tôi từ sân bay về khách sạn.

Ngoài việc khám phá và tìm hiểu văn hóa, khách hàng phương Tây cũng thích mua các sản phẩm địa phương. Nhiếp ảnh: Đăng Tú

Một du khách Pháp khác trong nhóm của tôi ở Hòa Bình đã vô tình tiêu tiền giả. Khi khách thanh toán sản phẩm thổ cẩm, thương lái phát hiện lập hóa đơn khống với số tiền 500.000 đồng nên gọi lại cho tôi yêu cầu phiên dịch. Tôi kiểm tra ví của các du khách và phát hiện có hai tờ tiền giả, khoảng 500.000 đồng.

Theo lời kể của một khách hàng người Pháp, cô và người bạn của mình đã đổi 200 Euro trong một cửa hàng huy chương vàng và bạc có biển hiệu “đổi tiền”. Tiền), họ đã thấy nó ở khu phố cổ Hà Nội. Chủ cửa hàng đưa cho họ 10 vé với số tiền 500.000 đồng và một ít tiền lẻ. Với kinh nghiệm nhiều năm tiếp khách châu Âu, tôi đoán 2 phụ nữ trong đoàn đã bị lừa. Tôi giải thích với khách rằng có thể người chủ cửa hàng vàng bạc này đã khéo léo đặt 3 tờ tiền giả lên một đống tiền mà họ không biết.

Một khách du lịch người Pháp đến từ mùa cao điểm và đang chờ lấy tiền lẻ từ cửa hàng. Người bán hàng rong. Nhiếp ảnh: Dangtu

Sau nhiều năm làm hướng dẫn viên du lịch, tôi thấy rằng du khách nước ngoài rất khó tiêu tiền Việt. Ví dụ, khi bạn thanh toán 130.000 hoặc 170.000 đồng tiền Việt Nam cho hàng hóa, thì họ phải chuyển đổi bao nhiêu tiền sang đơn vị tiền tệ của nước họ. Mấu chốt ở đây là sự chênh lệch 4 0 giữa đồng Euro hay đô la Mỹ và tiền Việt Nam. “Hàng nghìn” là một đơn vị lớn ở nước họ, trong khi mệnh giá 1.000 đồng ở Việt Nam còn rất thấp. -Nhiều du khách vẫn nhầm lẫn giữa những tờ tiền lớn mệnh giá 500 hay 1.000 đồng Việt Nam, người dân Việt Nam đặt vô số tờ tiền 500, 1.000, 2000, 5000, thậm chí 10.000 đồng trên bàn thờ chùa là chưa đủ. Thật kỳ lạ. Nhiều lần tôi phải khuyên du khách đừng nhặt những tờ tiền mệnh giá 500, 1.000 đồng Việt Nam dưới đất. Vì họ chỉ lấy tiền lẻ, gấp gọn gàng rồi cho vào ví. Tôi phải giải thích rằng những tờ tiền này có thể được người dân chủ động vứt bỏ khi người dân địa phương vô tình bắt gặp người chết trong một vụ tai nạn giao thông. Hành động rải tiền lẻ cũng đồng nghĩa với việc tạm biệt và cầu nguyện cho những người đã khuất.

Ngoài ra, do khó nhớ mệnh giá tiền của mình nên một vị khách Châu Âu bên mình đã trả nhầm 500.000 đồng cho người đi xe đạp của HàCabinet. Khi nói với tôi, anh ta vẫn không rõ tiền Việt Nam có nhiều không, và nói thẳng rằng anh ta chỉ muốn boa cho tài xế 50.000 đồng. Đây là lần duy nhất trong sự nghiệp, tôi không còn cách nào khác là phải gọi điện cho bộ phận kinh doanh xe đạp và hoàn trả cho khách hàng 450.000 đồng.

Thực ra, áp lực tiêu tiền Việt của người châu Âu rất lớn nên đôi khi họ phải ở lại với hướng dẫn viên. Trong chuyến du lịch khám phá vùng cao 7 ngày, một du khách 60 tuổi đã đưa ví cho tôi và nói: “Đây là ví của tôi, hãy cất đi, khi nào cần tiêu thì tôi cầm lấy. Tiền, có. “Tôi háo hức trả và trả. Tôi từ chối và bảo anh cứ yên tâm, vì đã có tôi ủng hộ. Quả thật, tôi rất thông cảm với khách hàng này và thấy chị đang phân vân trong việc mua nước trái cây đóng chai, vì không phải lúc nào cũng có thể thanh toán hết các loại phí.Đúng.

Một lần khác, tôi nhớ đến vẻ mặt phấn khích của một người đàn ông 50 tuổi đến từ Pháp, khi khách hàng bước ra khỏi quầy đổi tiền ở Sân bay Nội địa River (Hà Nội). Anh ấy gặp tôi và đưa tay ra và nói: “Xin chào Việt Nam! Tôi vừa đến Việt Nam và tôi là triệu phú!”