Dưới đây là phần hướng dẫn du lịch do anh Đặng Tú, 41 tuổi, dành cho du khách quốc tế, nội dung nói về cách nhìn của du khách về vấn đề rác thải của Việt Nam.
Là một người trong nghề hơn mười năm, tôi cảm thấy điều xấu hổ nhất đối với bạn bè quốc tế là hành vi ném rác vào một số người. Một người phụ nữ ra ngõ nhỏ vứt bao rác xuống đường, một anh xe ôm rút điếu thuốc ném đầu lọc dưới chân, một bà mẹ lau mũi cho con rồi lau một miếng trên vỉa hè. Rag … tất cả những hình ảnh quen thuộc. Họ làm điều đó trước mặt khách du lịch nước ngoài. Du khách phương Tây để ý và để ý rằng họ không nói gì, nhưng tôi biết họ không thoải mái khi cau mày.
Khi đến các điểm tham quan không có rác, du khách nước ngoài thường đóng gói rác, sau đó mang đến khách sạn để vứt. Hình ảnh trên cho thấy Pù Luông ở Thanh Hóa, nơi đã trở thành một trong những điểm du lịch nổi tiếng nhất của du khách châu Âu do thiên nhiên hoang sơ. Ảnh: NVCC
Trong nhiều trường hợp, tôi mong mình có thể trở thành người vô hình để giải tỏa sự xấu hổ. Tôi cũng giải thích rằng không phải tất cả người Việt Nam đều như vậy. Họ chỉ thấy một vài người, và bây giờ nhiều người Việt Nam quan tâm đến việc bảo vệ môi trường.
Một trong những kỷ niệm tôi nhớ nhất là dành thời gian dẫn đầu phái đoàn Canada. Khi chúng tôi đến gần, tôi đã nói chuyện với họ về môi trường. Cuối buổi họp, cả nhóm liệt kê cho tôi những kiểu xử lý rác thải mà họ đã chứng kiến ở Việt Nam. Một du khách cho biết đã nhìn thấy hai thanh niên ngồi ăn kem trên phố đi bộ Hồ Hoàn Kiếm, sau đó ném gậy xuống đất, trong khi thùng rác chỉ cách họ vài bước chân. Một thực khách khác tỏ ra bất ngờ trước rác thải vương vãi xung quanh quán vịt quay. Chủ quán đặt nhiều thùng rác nhựa dưới gầm bàn nhưng dưới chân cũng có nhiều người vứt. Trên đường cao tốc, vỏ chai nhựa, kẹo giấy … như “đập thẳng” vào mắt du khách nước ngoài.
Nhiều khách du lịch cũng hút thuốc, nhưng họ không bao giờ vứt bỏ bộ lọc. Ảnh trên là hai du khách châu Âu đang đạp xe ở Vân Long ở Ninh Bình. Ảnh: NVCC
Điều may mắn nhất của tôi là du khách quốc tế thường không vào sau vụ xả rác này. Trong hơn mười năm, tôi dẫn hàng ngàn du khách châu Âu, và tôi chưa từng thấy ai vứt rác bừa bãi ra đường. Một lần nhóm chúng tôi dừng mua một ít đậu phộng giòn. Hai mươi khách bóc kẹo, có người cho kẹo vào ngăn trong túi, có người cho vào túi. Sau khi đến khách sạn, họ lấy ra vài hộp kẹo và ném vào thùng rác ở sảnh. Lấy chai nước, túi ni lông và khăn đã qua sử dụng từ túi đóng gói ra và để vào nơi quy định. Tôi chưa bao giờ thấy khách tây nhổ kẹo cao su ngoài đường hay bị kẹt dưới gầm ghế ô tô một cách “tiện lợi”. Xe buýt chở khách du lịch Châu Âu thường rất sạch sẽ, kết thúc mỗi buổi họp chúng tôi không phải ở lại dọn rác bỏ đi. Nhiều du khách vẫn cười và nói với tôi: “Xả rác là một tội ác”.
Không chỉ người già mà trẻ em cũng rất quen với việc bảo vệ môi trường. Thường thì vào tháng 11 trong năm, tôi dẫn đầu đoàn có đông con nhất. Bây giờ là lúc trẻ em không được đến trường. Trẻ em luôn có một điểm chung, đó là không bao giờ vứt rác bừa bãi ra đường. Sophie, 7 tuổi, đến từ Pháp, từng hỏi tôi: “Tại sao người lớn lại khạc nhổ ở ngoài đường?” Tôi bối rối và không trả lời được nên hỏi tôi “nợ” anh một câu trả lời.