Không khí ngột ngạt, bức bách ở Bắc Kinh khiến nhà văn Mỹ David Fann không ít lần muốn rời đi. Tôi dự định đi Sài Gòn, Việt Nam, dự định ở lại một đêm, sáng hôm sau sẽ đi biển Mũi Né.

Nhưng David đã ở đây được 6 tháng, mặc dù anh ấy không phải là một người có thiện cảm với thành phố lớn.

Tuần đầu vào Sài Gòn, David thường xuyên đi chơi, tụ tập bạn bè thâu đêm suốt sáng. Anh ấy đã gây ấn tượng khi có một khoảng thời gian hạnh phúc trên bờ biển Thổ Nhĩ Kỳ vào mùa hè năm 1990. Quầy bar ngoài trời hân hoan với màn trình diễn âm nhạc, và sự nhiệt tình lan tỏa khắp lâu đài. Kỷ nguyên của các cuộc Thập tự chinh và tầm nhìn bao quát của Biển Aegean về hòn đảo. -Ở Sài Gòn, mọi người đều thân thiện, vui vẻ và không quan tâm đến tuổi tác. Anh David (David) 48 tuổi cho biết: “Tôi khiêu vũ với nhiều đàn ông và phụ nữ. Trong những năm qua, tôi không cảm thấy hạnh phúc như khi còn nhỏ.” Tuổi tác không phải là trở ngại “: David Fann và người mới. cộng sự .Ảnh: David Fann .—— Lòng tốt của người dân nơi đây lúc đầu khiến David ngạc nhiên, sau này trở thành bảo bối giữ anh lại. Anh đến Sài Gòn. Nhân kỷ niệm 40 năm thống nhất Việt Nam, anh đã vẫy những lá cờ Sáng. Khi anh ra đường ai cũng nhìn anh cười trìu mến.

“Nhiều người còn khó kiếm sống lắm, em hiểu rồi. Họ không phàn nàn, tài chính vẫn còn. Khi cần, họ sẵn sàng giúp đỡ bố mẹ khi cần. Tôi cảm thấy giá trị của sự riêng tư ở đây “, David chia sẻ với những người khác.

David đã tham dự nhiều đám cưới hoặc sinh nhật và mọi người rất niềm nở và hiếu khách. Trong bữa ăn, anh ấy được mời ăn như súp huyết, mỡ lợn hoặc trứng Cuối ngày, cậu cũng được sắp xếp ở một phòng riêng rất thoải mái, David thích ẩm thực địa phương, cậu cũng biết mùi vị của mắm muối, cậu biết ăn mắm tôm, bánh mì nướng và nhiều món khác. – Một quán bar trên đường Bùi Viện, TP.HCM. Ảnh: Alamy

“Từ sâu thẳm trái tim tôi, sau khi sống ở đây 6 tháng, tôi chưa bao giờ cảm thấy đơn độc giữa trung tâm thành phố. Khi tôi đi qua siêu thị, tôi nhận ra chân người kia cũng bị bỏng, tôi chỉ vào họ và đi về phía mình, thế là hai người hiểu nhau và cùng cười. Lòng hiếu khách và sự trù phú của người dân nơi đây đã để lại trong tôi ấn tượng sâu sắc. “-Trang Nguyễn